Có lẽ sự thất bại nặng nề nhất của môi trường quan hệ
giữa con người và con người nhằm cung cấp những cơ hội thúc đẩy sự phát triển
của trẻ xảy ra khi nhà của trẻ ở là nguồn gốc gây ra sợ hãi hơn là nơi an ủi
trẻ.
Trong khi những người khác có thể ngược đãi trẻ thì lạm dụng trẻ có thể xảy ra bởi chính cha mẹ-là những người mà trẻ quay về để tìm sự dễ chịu và bảo vệ-lạm dụng trẻ có ảnh hưởng lan toả và kéo dài trên sự phát triển. Sự “ khám phá” ra ngược đãi trẻ ( cũng được gọi là lạm dụng trẻ) cũng đại diện cho một trong những chương nhạy cảm nhất trong lịch sử tâm lý học trẻ em. Hầu hết những tồn tại về lạm dụng thể chất và tình dục ở trẻ em đều bị từ chối cho đến đầu những năm 1960 khi C.Henry Kempe và cộng sự mang ra vấn đề “ hội chứng trẻ em bị ngược đãi” ( Battered child syndrome) nhằm gây chú ý đối với mọi người. Kempe thấy rằng hầu hết các thầy thuốc và những nhà chuyên môn về sức khoẻ tâm thần đều thành thật tin rằng họ chưa bao giờ gặp được một trường hợp lạm dụng trẻ bởi vì họ đơn giản là không đem đến cho mọi người thừa nhận rằng vấn đề này có xảy ra. Xem tiếp... |
Bài mới >